Hắc Ngưu Xung Phong, Hắc Ngưu Áp Đỉnh, Hắc Ngưu Thai Quan! Trần Tầm nhìn chằm chằm ngọn núi, gầm khẽ một tiếng, trữ vật giới trong tay cũng khẽ rung lên, hắn vỗ mạnh vào Đại Hắc Ngưu: “Thứ này ít nhất cũng là thượng phẩm linh thạch, chúng ta nghèo khó bấy lâu, hũ vàng đầu tiên sắp về tay rồi.”
“Mô~”
Đại Hắc Ngưu hớn hở ra mặt, hơi thở phun ra nóng rực lạ thường, Man Hoang Thiên Vực quả là nơi tốt, bọn họ vẫn thích môi trường tu tiên như thế này hơn! Trần Tầm khẽ nheo mắt, thần sắc lại trở về vẻ đạm nhiên, chẳng qua chỉ là thượng phẩm linh thạch, đâu phải chưa từng thấy qua, nhưng cũng có thể đổi lấy không ít bảo vật ở Chân Linh Cổ Thành.
Hắn âm thầm quan sát, xem ra ngọn núi lớn màu nâu đỏ này chính là nguồn cơn của toàn bộ sương mù.